TNT Văn Hiên | Rượu Vang
  • Tống Á Hiên đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời mưa rất lớn, kèm theo cả giông gió. Bọn họ bị kẹt ở nơi này thêm một tuần lễ nữa bởi vì trời đột nhiên bão lớn, do thời tiết quá xấu nên máy bay không thể cất cánh được, khu này lại không có tàu điện ngầm nối về thành phố nên bọn họ quyết định ở lại nơi này thêm một thời gian nữa, đợi khi bão lắng xuống rồi trở về sau. Ở đây nghỉ ngơi thì cũng tốt đấy, nhưng mà có thể sinh ra không ít hệ lụy, ví dụ như Lưu Diệu Văn đến đây với mục đích nghỉ ngơi, hắn đâu ngờ được chuyện này xảy ra nên chẳng mang theo công việc đến để làm. Mỗi ngày rảnh rỗi thì Tống Á Hiên là người phải lao lực.
  • Anh cũng không chóng đỡ được, ngày nào cũng bị người ta đè xuống giường bắt nạt đến nước mắt giàn giụa, nhưng mà dù như vậy Tống Á Hiên vẫn chấp nhận dọn qua ở cùng phòng với Lưu Diệu Văn, là anh muốn moi chút tiền từ hắn để cứu công ty nên hy sinh bản thân mình đi.
  • Lưu Diệu Văn vừa tắm xong ra, tóc vẫn còn ướt, hắn nhìn thấy Tống Á Hiên đang đứng ngẩn người ở cửa số lớn, bóng lưng của anh cô đơn đến lạ thường, vừa nhỏ bé vừa đáng thương. Hắn không nhịn được đi đến ôm lấy anh từ phía sau, mùi hương rượu vang khóa Tống Á Hiên lại, Tống Á Hiên cũng tự nhiên dựa vào lòng Lưu Diệu Văn, chẳng hiểu vì sao anh cảm thấy gần đây mùi hương của hắn dễ chịu đến lạ, bản thân anh cũng thèm muốn tin tức tố của Lưu Diệu Văn. Lúc nào cũng muốn được hắn khóa chặt trong lòng thế này, Lưu Diệu Văn gác cằm lên vai Tống Á Hiên
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Nhìn cái gì vậy, dự báo thời tiết đã nói rằng còn phải mấy ngày nữa bão mới thuyên giảm, anh chưa trở về được đâu."
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Đang nhìn xem trời có sấm chớp thì lôi đầu cậu ra ngoài đấy."
  • Tống Á Hiên ngả đầu lên vai Lưu Diệu Văn
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Em có chết cũng phải ám theo anh, đừng mơ thoát khỏi em."
  • Lưu Diệu Văn giận lẫy cắn cắn lên cổ Tống Á Hiên, mối quan hệ của bọn họ đã chuyển biến rất tốt, người ta nói chồng chồng đầu giường cãi nhau thì cuối giường hòa. Lưu Diệu Văn hiểu đạo lý này nên rất tích cực làm hòa nơi cuối giường với Tống Á Hiên, mặc dù anh có chút không chịu nổi nhưng mà đành chịu thôi, Lưu Diệu Văn tuổi trẻ sức dài vai rộng, hắn đã muốn rồi anh có chạy đằng trời cũng không thoát được.
  • Bọn họ thay quần áo rồi đi xuống nhà hàng của khách sạn để ăn trưa, Lưu Diệu Văn nắm tay Tống Á Hiên, bọn họ sánh vai đi bên cạnh nhau tựa như một đôi tình nhân đang trong giai đoạn mặn nồng. Mà mối quan hệ của bọn họ cũng chỉ còn thiếu một bước nói rõ ràng nữa, Tống Á Hiên đã âm thầm chấp nhận quay lại với Lưu Diệu Văn kể từ cái hôm anh đồng ý cho hắn đánh dấu vĩnh viễn mình. Anh đã nói là sẽ đánh cược, nếu lần này lại cược sai thì hậu quả anh sẽ tự chịu, nếu cược đúng rồi thì Tống Á Hiên hạnh phúc mà thôi. Còn chuyện Lưu Diệu Văn đối với gia đình anh thế nào đợi lúc trở về Tống Á Hiên sẽ gặp mặt mẹ mình để nói chuyện rõ ràng, dẫu sao lựa chọn cũng là ở anh.
  • Tống Á Hiên nhìn Hạ Tuấn Lâm đang ngủ trong lòng Nghiêm Hạo Tường ở bàn ăn mà bật cười, thai kỳ còn trong tháng thứ hai nên Hạ Tuấn Lâm bị hành cũng không ít, buổi tối không ngủ được cậu ấy thường gọi cho Tống Á Hiên để trò chuyện, chỉ tiếc là nói chưa được hai câu đã ngủ quên mất. Hạ Tuấn Lâm cũng nói Tống Á Hiên là liều thuốc ngủ hiệu quả nhất, bởi vì giọng của Tống Á Hiên thật sự dễ nghe, cũng dễ ru ngủ người khác.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Hạ Nhi sao lại ngủ rồi?"
  • Tống Á Hiên ngồi xuống đối diện với bọn họ, Nghiêm Hạo Tường lấy áo khoác của mình đắp lên người Hạ Tuấn Lâm, gã cũng nhẹ nhàng siết vòng tay của mình lại ôm gọn lấy Hạ Tuấn Lâm vào lòng.
  • Nghiêm Hạo Tường
    Nghiêm Hạo Tường
    "Cậu ấy ăn xong cảm thấy mệt nên muốn ngủ, tôi đợi mọi người cùng ăn nên bảo cậu ấy ngủ trước rồi."
  • Nghiêm Hạo Tường nói, bọn họ mặc dù hận nhau như vậy nhưng ít ra bọn họ cũng từng yêu nhau, Nghiêm Hạo Tường gã có tàn nhẫn đến thế nào cũng biết được trẻ nhỏ không có tội, gã ít nhất vẫn chăm sóc cho Hạ Tuấn Lâm rất tốt. Tống Á Hiên nhìn bạn thân yên ổn ngủ trong lòng của Nghiêm Hạo Tường như vậy cũng cảm thấy nhẹ lòng, nếu như bọn họ không có quá khứ kia chắc bây giờ sẽ hạnh phúc lắm.
  • Những người còn lại cũng đã đến, mọi người ngồi vào bàn bắt đầu gọi món, động tác đều tự nhiên thả nhẹ lại tránh Hạ Tuấn Lâm bị tỉnh giấc, ai cũng cảm thấy khung cảnh lúc này sao mà yên bình, bọn họ bên cạnh nhau hệt như tám năm trước, không có hận thù, không có tính toán, chỉ là những thiếu niên ở bên cạnh bạn trai của mình vui vẻ hưởng thụ. Nếu thời gian có thể dừng lại thì hay biết mấy, Tống Á Hiên chỉ muốn dừng mãi ở giây phút này, để sự bình yên này có thể tồn tại mãi.
  • Tống Á Hiên nhìn đĩa hải sản trước mặt, ở đây là biển cho nên món ăn chỉ có thể là hải sản, mấy ngày trước anh vẫn ăn được bình thường, chỉ là hôm nay đột nhiên lại không có hứng thú với những món này, Tống Á Hiên cảm thấy trong người có chút khó chịu, càng nhìn đĩa hải sản anh càng cảm thấy...buồn nôn.
  • Lưu Diệu Văn
    Lưu Diệu Văn
    "Làm sao vậy, khó chịu ở đâu sao?"
  • Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên từ nãy đến giờ vẫn chưa động đũa liền quan tâm hỏi han, hắn nhìn ra được sắc mặt của Tống Á Hiên có chút không tốt.
  • Tống Á Hiên nhìn qua Đinh Trình Hâm đang ăn cháo nóng ở đằng kia liền tỏ ra thích thú, anh cảm thấy mình muốn ăn cái gì đó không có mùi cơ, những món hải sản này tanh quá Tống Á Hiên không có cảm giác thèm ăn.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Đinh Nhi, cho em ăn với."
  • Mã Gia Kỳ
    Mã Gia Kỳ
    "Cháo được pha thêm thuốc rồi, em muốn ăn thì gọi bát khác đi."
  • Mã Gia Kỳ bình tĩnh đánh lên bàn tay đang chìa ra của Tống Á Hiên.
  • Tống Á Hiên
    Tống Á Hiên
    "Thuốc?"
  • Mọi người đều khó hiểu nhìn Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm, thân thể của Đinh Trình Hâm trước giờ luôn được bảo toàn rất tốt, làm sao có chuyện bệnh được mà phải trộn thuốc với cháo trắng.
  • Đinh Trình Hâm
    Đinh Trình Hâm
    "Anh có thai rồi, từ hai tháng trước nhưng đến bây giờ mới phát hiện."
  • Đinh Trình Hâm thở dài, anh cứ nghĩ đêm làm loạn với Mã Gia Kỳ sẽ để lại hậu quả, không ngờ rằng hậu quả còn đến sớm hơn nữa.
  • Tống Á Hiên nghe đến có thai liền giật mình, bọn họ đã thắt nút được hơn một tuần rồi, đêm buông thả trước đó cũng đã lâu, nếu "trúng thưởng" rồi thì thời điểm này có lẽ đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng. Anh nhìn Lưu Diệu Văn, rồi lại nhìn xuống cái bụng phẳng lì của mình, sau đó lại nhìn Hạ Tuấn Lâm và Đinh Trình Hâm, bọn họ cũng quá trùng hợp rồi đi. Nói có con là có cùng một thời điểm như vậy.
  • Trần Tứ Húc
    Trần Tứ Húc
    "Tôi có thể bắt mạch này, có muốn xem thử luôn không?"
  • Trần Tứ Húc lau miệng, hắn ta theo ngành y cùng với Trương Chân Nguyên, là một người xuất sắc như vậy nên chuyện xem mạch đơn giản như vậy chắc chắn có biết qua. Gã quan sát biểu hiện của Tống Á Hiên cũng âm thầm đoán được anh đang gặp phải vấn đề gì, một omega mang thai luôn dễ nhận ra hơn bao giờ hết.
  • Tống Á Hiên không nói hai lời đưa tay ra cho Trần Tứ Húc xem mạch cho Tống Á Hiên, nửa tiếng sau liền phán một câu duy nhất, có rồi, nhưng mạch tượng còn quá yếu, có lẽ là thai chưa hình thành được lâu nên mạch không rõ, sáng mai dùng que thử là chắc chắn nhất. Giờ phút đó thì Tống Á Hiên đỡ trán, anh biết mình xong rồi.
14
Chương 35